Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Phải mưa là hợp phong cách lý hơn cả.

Phải mưa là hợp lý hơn cả

Thế không tên đó thì bà muốn tên gì?”. Lão bèn nói - Thì chỉ có Nam Cực băng giá là mát mẻ.

Lão Tuấn nghe có tiếng thét rất gần. Lão ngắm mấy con mối bất động trên trần nhà. Mà cũng có lẽ lão nô nức do mình đã thuộc bài vì câu hỏi quá dễ. Lão hé mắt thấy bà vợ điều chỉnh chiếc quạt gục xuống và không cho xoay tương hỗ.

Mà làm gì có âm cung, lão chỉ rớt xuống nền nhà. Lão bơi vào bờ để ngồi suy nghĩ thêm về lời cụ rùa vừa nói. Nhưng người lớn đây là ai? Là bà vợ lão. Đuôi của chú chích lên trời.

Khói đen và mùi khét vẫn còn. Lúc này thằng Bảy, con trai út của lão, liền chen vào: “Bố nói cái gì lạ vậy? Đêm qua mẹ cùng đi dự đám cưới với bố mà? Bố quên sao?”. Lão sai cháu đi mua gói trà mới, rồi tự tay đi súc bình. Không gian kì ảo trải qua như ở đại sảnh của lão Bác Xích trong Ngàn lẻ một đêm. Rồi một đoàn áo dài chữ Thọ, chữ Phước, chữ Tài, chữ Lộc cục cựa di động.

Ánh mắt vẫn bóng gió cho dù giọng nói rất gắt: “tại sao ông quên?”. Tuổi già bắt đầu nở hoa ác rồi đấy”. Bà nhìn lão, hai mắt có vẻ chiêm ngưỡng: “Ôi, ngài đẹp quá. “Ờ. Lão Tám Sắn nhìn cái bình tích mà quên đó là cái bình tích. Chú khom người mời hai họ lên sân khấu trình diện.

Bà vợ nói, mắt vẫn xa xăm: “Đến cơm mà ông cũng quên ăn là ông quên thở luôn đấy”. Chú MC bận áo đuôi tôm dẫn dắt quá lưu loát và sôi nổi.

Lão mỉm cười. Tôi đâu có níu lại làm gì. Bỗng, lão nghe có mùi gì khen khét rất khó chịu. Lão Tuấn lại nhớ tháng trước, trong lúc ăn cơm, lão ngồi đầu nồi. Nụ cười gượng gập, dò hỏi. Chẳng hay ngài ở xứ nào tới vậy?”. “Xin lỗi cái gì? Thế ai chở tôi đi? Ai chở tôi về?” - bà vợ hỏi gắt. Giờ thì lão đang hạnh phúc dưới đáy sông.

Dạo gần đây, lão nhớ mình hay quên thật. Nào đèn flash chụp hình sáng xoẹt như chớp bể mưa nguồn. Truyện ngắn của NGÔ PHAN LƯU. Tôi cũng ăn, uống cũng uống, xem cũng xem. Ông trời biết điều bà ạ. Tôi tên là. Lão đổ tô cơm vào nồi và lật đật lấy chén múc canh. Bà tiên vén vạt áo dài, ngồi xuống bên cạnh.

Minh họa: Mặc Tuân Một buổi trưa sủi bọt và hừng hực như rượu mạnh. Đúng vậy, lão mỉm cười. “Tôi biết rồi. Lão thầm cảm ơn. Thằng Bảy lại la lên: “Chén để xới cơm, còn tô mới múc canh”. Lão Tuấn nhớ mình đã nhìn chú tâm lão ta đổ trà như vậy. Quả thực, bà vợ lúc nào cũng rất lớn cho dù nhỏ con. Do bà không ngồi chung nên tôi quên mất.

Toàn là những chữ chiến lược cả. Lão chăm chú ăn cơm. Một luồng gió vù vù vào mặt, vào ngực lão. Đó là triệu chứng tuổi già nhập vào. Dzô” đinh tai nhức óc. Muốn cho mát, ông ta liền mưa”.

Lão tỉnh ngộ. Bà hay chỉnh sửa vụn vặt quá. Lão muốn nhớ lại thời thơ dại của mình một chút cho mát tâm hồn, nhưng lão tịnh vô không nhớ được.

Lúc này họ tắt điện và thắp đèn cầy ở các bàn thực khách. Không buồn ăn, bà vợ chống đũa, lơ đãng hỏi chồng, hỏi như cho có chuyện để hỏi: “Tối qua, lúc ăn cưới về, ông bị mưa ướt áo không?”. Lão Tuấn lật đật nói: “Ồ. Tới phần tự giác đăng ký lên sàn diễn giúp vui, bỗng ông bạn ngồi bên phóng lên sân khấu đòi hát, tôi níu lại sút cả áo ông ta ra ngoài quần. “Ồ, cái nhà hàng Nam Cực này khá lắm.

Bà khỏi lo. Gian phòng đầy khói và bay mùi khét lẹt. Đó là con sông có rất nhiều trong truyện cổ tích. Lão e dè đáp tiếp: “Ăn. Lão Tuấn phủi phủi hai tay trước mặt như bắt chuồn chuồn: “Đã bảo quên.

Chú rể rót champagne đỏ chảy tràn như thác Bản Giốc để mời hai phía cha mẹ, tạ ơn sinh thành dưỡng dục cù lao. Nhưng lão đã quên việc pha trà không phải đổ nhiều trà như thế. Một cụ rùa thật to đang bơi bên cạnh lão, nghe vậy cười thật chậm và nói cũng thật chậm: “Lúc này và tại đây là hạnh phúc”.

Nghe thế, lão Tuấn nao nức hẳn lên. Lão Tuấn lặng thinh. Cái gì, việc gì cũng quên, chỉ nhớ mỗi một chuyện là mình đã quên cái ấy, việc ấy.

Ôi, ánh mắt lúc nào cũng phóng ra ngoài nắng. Bố ăn đây”. Giống rắn mối lạ thật, lúc nào cũng bám chặt vào một cái gì cả ngay trong lúc nghỉ ngơi.

“Ồ, nó tên là sông Ngân”. Ồ, lão Tuấn nhớ ra rồi. Khi thằng cháu đem trà về, lão cẩn thận dùng kéo cắt bao trà rồi chậm rãi trút hết trà vào bình tích. Nụ cười cứ như trẻ nhỏ bị lỗi, không biết người lớn có đánh không.

“Việt Nam” - lão Tuấn giải đáp. ”. Từng tuổi này, mình không giữ mình thì ai vào đấy giữ? Không có bà ở đấy, tôi phải tự kềm chế chứ.

Nghe tiếng chân bà vợ lại gần, lão nhắm mắt vờ ngủ. Trời mưa không đều, chỉ mưa cho riêng lão. Có đánh hay không đánh cũng phải cười trước để nhẹ tội. Còn tô để múc canh”. Xin lỗi. Thấy lão tới là tôi lo”. Khó chịu cũng là một hạnh phúc. Lão tự nghĩ dưới lưng lão mà có một khoảng không như thế chắc là lão sẽ rớt xuống âm cung. Mùi khen khét cũng là một hạnh phúc.

Và quá vãng chỉ là hạnh phúc của mình đã trôi qua, không còn hưởng nữa. Ôi, thủy tổ của loài người. Gió của hai chiếc quạt điện tuồng như quạt thêm hơi nóng từ ngoài vào. Lão mỉm cười, gật đầu: “Chào chị. Ừ, mà đâu phải chứng “quên” chỉ một mình lão mắc phải. - Lão nhíu mày cố nhớ, chừng như tên nó không phải Nam Cực, lão thật sự đã quên tên nhà hàng.

Và, triền miên có hạnh phúc không ngừng nghỉ bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Úi trời, ông ta mà hát hò cái gì? Chỉ rống như bò là giỏi. “Tuy đêm nhưng trời không mưa, cứ coi như nắng. Ráo trọi. Đột ngột lão nhớ lại lời cụ rùa ban nãy “lúc này và tại đây là hạnh phúc”.

Để khỏi hỏi lôi thôi, nhức cả đầu”. Lão Tuấn nhíu mày trầm tư mặc tưởng. “Đêm làm gì có ác vàng mà ông bảo nắng?” - bà vợ vặn lại.

Ôi, mình lại quên nữa rồi. Phải chi lão ta đòi leo lên sân khấu để rống. “Dĩ nhiên là tôi chở bà - lão Tuấn nhăn nhó, vẻ rất khổ tâm, nói tiếp - trí tưởng của tôi kém thật”. Cứ lựa quyển nào to và dày là mượn. Lúc ấy, nào súng bắn công-phét-ti đùng đùng, phun vụn giấy ngũ sắc lấp lánh mưa kim tuyến.

Nói xong, lão rùa lặn từ từ. Tại sao cứ hay quên như thế nhỉ? Lão Tuấn lại chép miệng. Dưới lưng của chúng là một khoảng không.

Lão nhớ tới cụ Tám Sắn. Một cảm giác mát rượi thấm vào tận lục phủ ngũ tạng. Trong cơn ngủ vừa ập xuống, lão thấy mình tắm trong một dòng sông trắng đục như sữa. Chúng cũng nghỉ trưa như lão nhưng lại nghỉ như thế đấy. Đột ngột lão Tuấn như mở trí, sáng lòng. Chưa có ai trên đời lại như ông”. Vừa hụp lặn bì bõm, lão vừa nghĩ có lẽ đây là dòng sông tiên. Nắng đổ lửa thế này mà hỏi bị mưa là can cớ gì? Lão cố nhớ lại nhưng tuyệt nhiên không nhớ nổi đêm rồi có mưa hay không.

Bà giũ giũ hai bàn tay rồi chùi chùi vào vạt áo. Ôi. Đang nắng. Nào nổ bong bóng “bình bịch” thay pháo để rớt thòng xuống hai câu đối chúc hạ tân lang, tân mĩ nhân trăm năm răng rụng tóc rụng.

Thành tiên? Còn gì hạnh phúc bằng! Nhưng lão lại nhâm nhẩm: “Nhưng hạnh phúc là cái gì cơ chứ?”. Mà cái nhà hàng đó là nhà hàng Nam Cực à?” - bà vợ lại chán ngán hỏi. Nói xong, lão Tuấn cười. Tuy nóng bức mồ hôi nhễ nhại dưới lưng nhưng lão vẫn buồn ngủ ríu mắt. “Thì trên 60 còn trẻ trung gì nữa? À quên, cái nhà hàng đó họ nấu tiệc cưới ngon không? Họ tổ chức đám cưới ra sao? Có gì đặc biệt không?” - bà vợ lại hỏi.

Quên là quên, bà hiểu chưa? Nếu biết lý do tại sao quên, tôi đã nhớ có bà cùng đi rồi”. Lão lừng khừng đáp: “Có. Già rồi phải kiêng bớt bia rượu đi. Mắt vẫn lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ, bà vợ hỏi: “Ông ta là ai vậy?”. Bà vợ coi vậy mà vẫn tốt. Bình tích đầy trà quá, lão lắc cho xẹp xuống, lại đổ tiếp cho hết bao trà mới thôi.

Bà vợ đứng trước mặt, đang nhìn lão với ánh mắt bóng gió. Bà biết không? - lão Tuấn tích cực nói lớn. Đúng, phải mưa là hợp lòng người. Nếu “lúc này và tại đây” là hạnh phúc, thì dứt khoát một “chốc nữa và tại đây (tức chỗ có mình ở đó)” sẽ cũng là hạnh phúc.

Lão vừa nhớ ra trong câu hỏi của vợ, lão chưa trả lời hết nội dung. Ánh mắt vượt qua lão, phóng ra ngoài nắng. Lão Tuấn kinh ngạc nhìn vợ. Bà vợ rinh chiếc quạt máy từ phòng ăn, đặt nhẹ nhõm bên cạnh lão, rồi cắm phích điện. Thấy bà tiên có vẻ ngơ ngác, lão quyết định bỏ qua chuyện đó, lão hỏi sang chuyện khác: “Dòng sông sữa này tên là gì vậy?”. Ờ.

Sờ soạng đội khăn đóng, nón quai thao, cầm lọng tía che cô dâu, chú rể sánh vai thư thả đi lên sàn diễn. Lão thấy tuốt tuột đều mỏi mệt, kể cả chiếc quạt điện và tánh hay quên của mình. “Trời ơi, quạt cháy hết rồi”.

Những câu hỏi trắc nghiệm để kiểm chứng. Bà rất tự nhiên và thoải mái. Cái quên ngày càng trầm trọng. “Ờ. Xin lỗi. Mưa không lớn lắm. Còn ông ngồi đấy cứ lo nốc bia và xem vũ nữ, đâu có ăn gì phải không? Nhịn đói phải không? Ông giờ hồn ông đấy. Nụ cười trông ngồ ngộ. Lần sau, hễ dự đám cưới tôi mời bà cùng đi. Thứ nào cũng 50 - 50. Lão Tuấn há hốc mồm, nhìn sững vào thằng Bảy.

“Thì cái lão “Sáu hói” thỉnh thoảng tới nhà mình mượn sách mà không thấy trả đấy. Lão thấy bà vợ luống cuống cúp cầu dao điện. Cái tốt bao giờ cũng thủy chung cho dù ánh mắt bà ấy vẫn bóng gió. Lúc này lão đã bỏ đũa xuống, đập đập ngón trỏ vào không gian trước mặt - Để nhập đề tiệc cưới, đoàn vũ nữ xinh như mộng mặc jupe ngắn, thể hiện thành công bản nhạc bất hủ “Dòng sông xanh” theo điệu valse phức tạp và uyển chuyển.

Lão chỉ nhớ đó là một quãng thời kì dài lê thê đột nhiên ngắn lại một cách mù mịt. Ôi, lão rùa này khôn thật. Úi trời! Đúng là đêm qua có bà vợ cùng đi, nhưng khi vào trong nhà hàng Nam Cực bà vợ gặp mấy bà bạn quen, họ kéo bà ấy sang ngồi bàn khác.

Bà vợ lắc đầu, chép miệng: “Tôi bó tay với ông. - Lão bỗng quên mất cái tên của mình, miệng cứ ngắc ngứ rồi lờ đi và nói tiếp - Nhà chị ở gần đây à?”. Có nhẽ lão nô nức vì đêm qua chỉ độc nhất vô nhị mình lão bị mắc mưa để mát một chốc, trong khi mọi người đều kêu trời chửi rủa cái nóng liên hồi đến nửa đêm. Và như thế ắt mình sẽ thành tiên. Có một hôm mình đến chơi, lão ta mừng lắm. Nhác thấy một bà tiên tuyệt đẹp đang đi lại, lão Tuấn đổi thế ngồi cho lịch sự và vuốt lại tóc cho tử tế.

*** Cơm xong, lão Tuấn ở trần, nằm ngửa trên tấm phản gỗ nghỉ trưa. Ồ. Lão nghĩ bụng với thời tiết nóng nực thế này, đêm qua trời phải mưa là hợp lý hơn cả. Lão lồm ngồm ngồi dậy, chưa hết bàng hoàng.

Lão Tuấn ngơ ngác nhìn chiếc quạt vẫn bay khói như đang hút thuốc. Nào đèn quay phim, ánh sáng màu vàng chóa cả mắt.

Bà vợ quắc mắt: “Ông ngủ cái gì mà quạt cháy hết không hay?”. Và mình thì cũng không nhớ đó là cái bình tích nên đâu có nhắc lão ta. Bà vợ thôi nhìn ra khung cửa sổ mà nhìn vào chồng. Bên dưới, khách khứa hứng chí thổi tắt bạch lạp, cụng ly hô to “Dzô. Lão xới cơm vào tô, thằng Bảy nhắc: “Bố xới cơm vào chén. Có mưa. Thấy bố khổ tâm, suy tư, thằng Bảy ái ngại: “Bố quên ăn cơm rồi”.

Hỏi chọc như cô giáo hỏi bài học trò.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét