Đứa nào giỡn hớt ồn ã
Sự náo nức khiến tôi quên rằng nhà mình rất nghèo. Hảo phẩy tay báo hiệu. Vừa chạy vừa hét sung sướng: “Đào cát!”. Năm đó. Nài mãi đến lúc ba xiêu vẹo thì má lên tiếng: “Con nít. Buổi xem hát đặc biệt đó bám sâu vào ký ức tôi bởi có sợ hãi. Bỗng chú ấy chỉ vào khoảng sân trống ngay sát sân khấu: “Vô đó xếp hàng ngang ngồi xem đi.Lũ bạn hiểu ý. Chúng tôi cũng nôn nao theo. Mỏi chân. Có đứa bắt đầu rơm rớm nước mắt. Nước mắt và tiếng cười của tuổi thơ đã hòa trộn lẫn nhau.
Dù đã trưởng thành nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nằm mê thấy rõ hình ảnh chú bảo vệ và đám bạn trong đêm xem hát ở sân làng. Ai về nhà nấy lo ăn uống tắm rửa. Người của đoàn hát rút hết vào căn nhà đó. Chuẩn bị tối đi xem hát. Chúng tôi cúi đầu. Chúng ngồi vọc cát. Bọn tôi sợ xanh mặt.
Lần lượt từng đứa một tiến vào bên trong. Tôi chạy ù đến chỗ cả bọn. Đêm xuống. Khi mọi người yên vị. Tôi nhón chân ngó nghiêng xem họ đang làm gì. Thì ra chú đã biết hết kế hoạch của bọn tôi nên lặng lẽ đứng chờ “tóm cổ” từng đứa.
Cả bọn hí hửng. Tôi cẩn thận đi hái dây muống biển và kiếm ít cành khô “ngụy trang” nơi ấy.
Tò mò. Tôi bảo thằng Hảo chui qua lỗ ngầm đầu tiên để xem xét “tình hình”. Trơn tuột. Má vừa dứt câu là tôi bỏ ra sân ngồi khóc.
Người lớn nô nức. Tôi chui vào sau hết. Chẳng còn gan ruột nghĩ đến vở cải lương sắp mở đầu. Đám “tiểu yêu” đi một quành rào chắn. Chẳng mấy chốc. Chú bảo vệ ra hiệu cho “phạm nhân” tiến về phía sân khấu. Tuy là con gái nhưng tôi lại làm thủ lĩnh của lũ trẻ trong xóm. Nghe tin đoàn hát sắp đến. Xong việc. Cửa rạp đã mở. Lúc ngẩng đầu lên mới thấy cả đám bị chú bảo vệ bắt đứng xếp hàng cạnh đó.
Không biết người ta dựng lên một ngôi nhà tạm và làm rào bao bọc kín vuông sân từ bao giờ. Cả đám hỉ hả. Nhưng không thấy bóng dáng nào. Tôi chừng mười tuổi. Chú sẽ đuổi ngay”. Sân làng đông kín người. Có hân hoan. Trong lúc tôi dồn hết sự chú ý vào ngôi nhà. Có lẽ họ đang ăn cơm chiều hoặc trang điểm để chuẩn bị cho đêm diễn trước hết. Về xin tiền mua vé. Nhớ giữ im lặng.
Hì hục đào ngay. Những đôi tay thoăn thoắt đã đào được một lỗ ngầm xuyên qua hàng rào. Mấy chú bảo vệ cật sức soát vé và chỉ dẫn chỗ ngồi cho khán giả. Việt Hằng. Ban đầu ba tôi không đồng ý.
Ham vui chứ biết gì mà đòi xem cho tốn tiền”. Phát sinh sáng kiến. Thui thủi chậm bước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét